Cho dù có khả năng cắn được chân heo thì đối với Ôn Văn, quyển sách này cũng không khó đối phó như thiếu nữ thỏ yêu điềm đạm đáng yêu nào đó.

Hơn nữa Ôn Văn lại càng hiếu kỳ hơn, số đồ ăn bị quyển sách này ăn sạch rốt cuộc đã đi đâu rồi.

Nếu như thật sự là hư không biến mất thì Ôn Văn muốn dùng nó để xử lý mớ rác rưởi hằng ngày của trạm thu nhận....

Ôn Văn đưa bàn tay đã hóa thành đen kịt của mình tới, quyển sách dữ tợn lập tức táp lấy cánh tay Ôn Văn, thế nhưng găng tay Tai Ách không thể bị phá hỏng, lực cắn to lớn này căn bản không thể làm gì được Ôn Văn.

Thậm chí hình như nó bị tay Ôn Văn cấn đau nên con mắt thú ở trên bìa liền lộ ra nước mắt lưng tròng, có chút oan ức.

Ôn Văn không để ý tới tâm tình của nó, chỉ cầm bìa trước và bìa sau, trực tiếp bạo lực mở ra!

Quyển sách quỷ quái cố gắng chống cự, giống như vỏ sò cố khép lại thật chặt nhưng cuối cùng chỉ đành bất lực bị Ôn Văn bạo lực mở ra, lộ ra nội dung ghi chép ở bên trong.

Trang sách hơi ố vàng, hơn nữa còn rất dày, tựa hồ không phải là giấy mà là da của một loại động vật nào đó, Ôn Văn nhẹ nhàng sờ sờ hai cái trên lớp trang sách liền cảm nhận được cảm giác ghét bỏ khó có thể diễn tả bằng lời.

May là đường vân bên trên có chút khác biệt với da của nhân loại, bằng không Ôn Văn cũng không muốn dùng tay chạm vào.

Có điều mặc dù không phải nhân loại thì hẳn cũng là da của sinh vật nào đó tương tự với nhân loại.

Bị Ôn Văn sờ vài cái, quyển sách quỷ quái run rẩy kịch liệt vài cái rồi đàng hoàng ngừng giãy giụa, tùy ý để Ôn Văn xem.

Tuy cả quyển sách trông rất dày nhưng bởi vì mỗi trang sách cũng không mỏng nên chỉ có hơn ba mươi trang mà thôi, bên trên là dị văn và một loại chữ viết mà Ôn Văn chưa từng thấy qua, thỉnh thoảng còn có một ít hình ảnh và công thức.

Rất tiếc là không chỉ loại ngôn ngữ Ôn Văn chưa từng thấy này, ngay cả ý nghĩa của mớ dị văn kia Ôn Văn cũng không rõ là gì.

Nhưng giá trị của quyển sách này ít nhất cũng là một vật thu nhận cấp Tai Nạn, Ôn Văn đương nhiên sẽ không vì không hiểu ý nghĩa của chữ mà từ bỏ.

Vì thế Ôn Văn trước tiên tới tìm người đàn ông kim loại mặc vest kia, vị nhân viên quản lý trung tâm khu Tai Họa kia có kiến thức rất uyên bác, có lẽ sẽ hiểu được loại chữ viết này.

Người đàn ông kim loại mặc vest nhìn thấy những chữ viết này thì kinh ngạc: "Những chữ viết này là chữ viết Yuta, bản thân chữ viết đã sở hữu sức mạnh, từ ngữ đặc biệt có thể điều động siêu năng lực!"

"Chữ viết Yuta...." Ôn Văn thì thầm hai tiếng, vẻ mặt vui vẻ hỏi: "Vậy ông có thể phiên dịch giúp tôi không?"

Người đàn ông kim loại mặc vest lắc đầu nói: "Chỗ tôi không có tài liệu tương ứng, hơn nữa tôi cũng không đề nghị ngài học quá nhiều."

Ôn Văn nhíu mày hỏi lại: "Vì sao?"

"Chữ viết Yuta không phải ai cũng có thể học được, người bình thường tùy tiện học tập nếu không biến thành người điên thì chính là bị sức mạnh khác thường vặn vẹo thành quái vật."

"Tuy ngài có thể học tập nhưng với năng lực mà ngài sở hữu, tác dụng của chữ viết này là không quá lớn."

"Hơn nữa...." Hắn cân nhắc từ ngữ một chút rồi nói: "Loại chữ viết này có đặc tính điều động siêu năng lực nhưng không phải tồn tại tự nhiên mà là dựa vào một sự tồn tại vĩ đại mới có được loại đặc tính này, học tập quá nhiều sẽ khiến vị kia chú ý, cuối cùng sẽ bị ép trở thành tín đồ của Thần..."

Nếu loại chữ viết này nguy hiểm đến như vậy thì Ôn Văn chỉ đành từ bỏ, chỉ là anh vẫn có chút không cam lòng hỏi: "Vậy... quá nhiều là bao nhiêu?"

Người đàn ông kim loại mặc vest chỉ quyển sách quỷ quái nói: "Sách giống như thế này, tối đa không nên vượt quá ba quyển..."

Lúc này Ôn Văn liền yên lòng, không nói tới quyển ba, ngay cả quyển thứ hai phải tìm ở đâu anh cũng không biết.

Người đàn ông kim loại mặc vest kia mặc dù không biết nội dung của quyển sách này nhưng quái vật tới từ thế giới trong hẳn sẽ biết một chút, không đến mức tất cả quái vật Ôn Văn bắt được đều là dân mù chữ đi.

Vì thế Ôn Văn lấy ra một sấp giấy trắng, bắt đầu sao chép lại.

Đến tối, cuộc thi mà đám quái vật rất yêu thích lại bắt đầu, trong tiếng hoan hô của chúng, Ôn Văn phát ra phần đề thi đầy yêu thương kia.

Sau khi nhận được bài thi, đám quái vật phát hiện cuộc thi lần này không chỉ có phần văn hóa và tư tưởng đạo đức, còn có một phần nội dung mà trước kia chưa từng xuất hiện.

Phần này yêu cầu dịch nội dung bên dưới ra ngôn ngữ thông dụng của liên bang...

Đúng vậy, Ôn Văn muốn dùng cách này để đám quái vật phiên dịch giúp mình.

Mà đám quái vật mặc dù có nghi ngờ nhưng chúng vẫn chỉ có thể đàng hoàng làm bài thôi, thứ nhất là vì chúng nó rất tôn trọng (sợ hãi) Ôn Văn, thứ hai là vấn đề độ khó, so với hỏi chúng nó là hội nghị lần thứ năm của liên bang sẽ cử hành khi nào, có ý nghĩa gì thì đơn giản hơn nhiều...

Mỗi câu trong quyển sách kia đều được Ôn Văn sao chép lên bài thi, trình tự bị đảo lộn, không có con quái vật nào có được bản nội dung đầy đủ cả.

Mỗi một đoạn nội dung Ôn Văn sẽ chia ít nhất cho ba con quái vật, nếu như ba phần phiên dịch giống nhau thì Ôn Văn sẽ chọn dùng phần dịch này, nếu ba phần dịch có khác biệt thì Ôn Văn sẽ không tin tưởng.

Cũng may là quyển sách này chỉ có hơn ba mươi trang mà thôi, bằng không chỉ chuyện sao chép thôi cũng tốn rất nhiều thời gian của Ôn Văn.

Lúc sao chép, Ôn Văn nhớ tới Tống Lăng đã bị Hiệp Hội Thợ Săn mang đi, tên đó tựa hồ có rất nhiều kiến thức từ thế giới trong, để hắn học tập quyển sách này có lẽ sẽ không hao tốn thời gian quá dài.

Sau khi thu lại tất cả bài thi, Ôn Văn bắt đầu đối chiếu nội dung bên trên, bắt đầu phiên dịch nội dung của quyển sách.

Nơi của dị văn rất đơn giản, ngoại trừ loại quái vật mất trí như khỉ đầu chó lông quăn, tất cả quái vật ít nhiều gì cũng biết được một chút, vì thế Ôn Văn rất dễ dàng hoàn thành được phần phiên dịch dị văn.

Mà chữ viết Yuta thì trong toàn bộ bài thi chỉ có vài tờ viết đáp án, hơn nữa đáp án cũng không quá tương tự.

Có điều ít nhất Ôn Văn cũng có thể xác nhận trong số quái vật trong phòng giam, có khả năng nhận biết chữ viết Yuta chỉ có thiên sứ Phổ Quang, vô diện ma và Nhan Bích Thanh, chỉ là có lẽ chúng chỉ nhận biết ý nghĩa của một số ít chữ mà thôi.

Về phần những quái vật khác, đối mặt với chữ viết Yuta thì còn mù chữ hơn cả Ôn Văn.

Dựa vào phần phiên dịch này, Ôn Văn hiểu được đại khái nội dung của quyển sách này.

Quyển sách này có tên là 'Sách Sấm Sét'!

Bên trên phân tích rất cặn kẽ về tính chất của sấm sét, bao gồm cả sấm sét làm thế nào sinh ra và một ít công thức liên quan tới sấm sét!

Có thể là vì sự khác biệt của thế giới trong và thế giới hiện thật, có một số điều được ghi lại bên trong đó không quá cao siêu, thậm chí đối với Ôn Văn từng học qua vật lý cơ bản cảm thấy khá buồn cười.

Đối với người không phải người siêu năng thì quyển sách này có giá trị lớn hơn mất cứ sách vật lý nào ở thế giới hiện thực này!

Bởi vì trong quyển sách này thậm chí có giáo trình chỉ làm sao dùng siêu năng lực, làm sao cấu tạo 'máy phát điện' ở bên trong cơ thể người!

Mà dựa vào phần nội dung Ôn Văn giải mã được hiện giờ, có nhiều thứ Ôn Văn đã có thể bắt đầu thử nghiệm!

"Chỉ cần những ghi chép này thật sự hữu dụng thì mình sẽ nghĩ cách kiếm thêm một quyển!"

"Học thêm một quyển nữa hẳn là cũng an toàn, nhưng đó là chuyện sau này, hiện giờ chuyện mình cần làm là từ phần phiên dịch của bọn họ tìm ra bản dịch chính xác nhất..."

0.12190 sec| 2410.148 kb